A young woman wrote about her profound regrets, saying that she was too easy when it came to sexual relations. Having had four abortions since age 17, she is now married but rendered incapable of having children.
Hối hận vì buông thả
Bạn đọc Xã Luận
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ lương tâm tôi được thanh thản khi giờ đây tôi đang phải trả giá cho những sai lầm của một thời nông nổi của tuổi trẻ và quá dễ dãi trong tình yêu.
Tôi là một cô gái sống khá thoáng và biết yêu khá sớm, và phải nói đúng hơn tôi luôn muốn chiếm được trái tim của người đàn ông mà tôi thích, và lúc nào tôi cũng muốn có một người đàn ông ở bên cạnh và sẵn sàng làm tất cả vì mình. Tôi đã trải qua rất nhiều mối tình, và có lẽ giờ tôi cũng không thể nhớ mình đã từng yêu bao nhiêu người. Vì tôi nghĩ đơn giản yêu là cho tất cả, và với ai tôi cũng cảm thấy mình yêu thật lòng và cũng có lẽ vì lối nghĩ "còn gì để mất" .
Lần đầu tiên tôi đã trót dính thai khi tôi còn đang quá trẻ, mới 17 tuổi với tình yêu thứ hai nhưng là người "đầu tiên" của tôi. Tôi vô cùng hoang mang nhưng phải thú thật chưa bao giờ tôi có ý định sẽ giữ đứa bé lại, tôi đã cùng bạn trai đến phòng khám tư nhân để "giải quyết hậu quả" khi cái thai mới được hơn 1 tháng. Tình yêu của chúng tôi cũng dần nhạt phai và chia tay là chuyện không tránh khỏi. Sau đó tôi đã yêu và đã chiều những chàng trai được gọi là "người yêu" của mình.
Tôi đã sơ sẩy khi trót dính thai lần thứ hai sau lần thứ nhất gần 2 năm và tôi cũng đã chọn giải pháp đi bỏ vì tôi vẫn còn đang đi học, không thể để mọi chuyện dang dở khi đang ở trong độ tuổi "đẹp" này. Nhưng lần này tôi tự âm thầm đi bỏ mà không đi cùng ai.
Tôi cũng sợ khi nghĩ giờ rất nhiều người vô sinh dù chỉ phá thai một lần, tôi thầm nhủ với bản thân nếu bị "dính" lần nữa nhất định tôi sẽ giữ đứa bé lại và sẽ làm đám cưới. Sau lần đó tôi hết sức cẩn thận, vậy mà chỉ sau có nửa năm tôi lại "dính bầu". Trời ơi, tôi đã dùng biện pháp tránh thai vậy mà tôi vẫn dính là sao? Người yêu của tôi không muốn cưới và cũng không muốn bị trói buộc bởi một đứa bé khi tuổi ăn chơi còn chưa qua như vậy. Vậy là một lần nữa tôi lại đến để giải quyết hậu quả sau những phút giây tận hưởng những khoái lạc của cuộc ái ân.
Và bây giờ sau 3 năm, tôi yêu chồng tôi hiện tại, thật may mắn vì chồng tôi là người đàn ông thoải mái, cũng thanh niên vì vậy không bao giờ dò xét về quá khứ của tôi. Trong thời gian yêu nhau, tôi và chồng tôi cũng đã trót có thai với nhau, chồng tôi rất khó xử vì mặc dù anh yêu tôi thật lòng nhưng cha mẹ anh lại là người cổ hủ, nếu biết chuyện có bầu của tôi, chắc chắn họ sẽ phản đối kịch liệt, họ không muốn xấu mặt với họ hàng, với làng xóm láng giềng, tôi cũng tậc lưỡi liều mình lần nữa và lần này tôi đã tự tước đi quyền làm mẹ của mình mãi mãi.
Sau khi bỏ đứa con này, chỉ 1 năm sau tôi và anh làm đám cưới với nhau. Tôi đã vô cùng hạnh phúc vì nghĩ rằng mình đã lấy được người chồng tuyệt vời, theo đúng ý mình, vợ chồng tôi cũng không kế hoạch gì cả và bản thân tôi cũng mong có con luôn, nhưng 6 tháng sau ngày cưới tôi không thấy động tĩnh gì của việc thai nghén, chỉ cần chậm kinh một ngày, hay thậm chí chưa tới ngày kinh mà thấy trong người khang khác, tôi cũng vội vàng mua ngay que thử về để thử nhưng lần nào kết quả 1 vạch cũng làm tôi thất vọng.
Thực sự giờ đây, tôi vô cùng hoang mang, lo sợ, chồng tôi cũng vậy, anh ấy luôn dằn vặt vì đã không đủ dũng cảm để đấu tranh giữ lại đứa con của hai chúng tôi. Anh ấy vẫn đang nghĩ rằng, do anh ấy mà giờ đây chúng tôi chưa thể có con. Tôi đã lén chồng đi khám và kết quả khiến tôi suy sụp hoàn toàn: tôi đã bị vô sinh sau những lần phá thai. Tôi không dám nói điều này cho chồng biết vì tôi sợ anh ấy sẽ rời xa tôi, sẽ không chịu nổi cú sốc này. Tôi vẫn để cho anh ấy nghĩ vì lần bỏ đi đứa con của chúng tôi trước đó mà giờ tôi không thể có con.
Quá khứ đang quay về, đêm đêm tôi luôn mơ tới những tiếng khóc của trẻ thơ, thấy những đứa trẻ đang quay về trách tôi đã không cho chúng có cơ hội được làm người. Từ đó đến nay đã 3 năm, tôi lẫn chồng tôi đều sống trong sự khổ tâm, đau khổ và đôi khi quay sang trách cứ lẫn nhau, tôi quay quắt với sự thèm muốn được làm mẹ, thèm nghe tiếng trẻ thơ bi bô gọi "mẹ ơi", tôi đã quá hối hận về sự buông thả cũng như nông cạn của thời trẻ. Lương tâm tôi giờ không tha thứ cho mình nhưng tôi không đủ dũng cảm để nói hết sự thật với chồng, tôi cũng đã nghĩ đến chuyện giải thoát để anh không phải sống như tôi, sẽ được làm bố - khao khát của anh.
Tôi đang phải trả giá cho những lỗi lầm, cho những lần tôi đang tâm giết những đứa con của mình từ trong trứng nước. Sẽ chẳng có một lời giải thích nào chính đáng cho hành động đó và giờ đây tôi đang phải trải qua những cơn ác mộng có thật của đời người.
http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=252466