Thursday, April 14, 2011

Cùng Đọc Sách Hay: "Cùng ai đau khổ" (Aimée Blech)

Aimée Blech wrote in "To Those Who Suffer" (translated from French into English by Fred Rothwell) about the various sufferings that individuals in this world endure. We tend to think our pain is the most severe, and yet, to keep things in perspective, just remember that there are those around us who are also suffering. Think about them and comfort them; don't isolate yourself in your own agony, for that is both self-centered and unproductive.

Trích sách: "Cùng ai đau khổ" (nguyên tác tiếng Pháp: A Ceux Qui Souffrent)
Tác giả: Aimée Blech

NHỮNG NỖI KHỔ

Hỡi các bạn đau khổ, các bạn đừng quên, không phải chỉ có một mình bạn khổ. Chung quanh bạn còn có biết bao người đau khổ. Bạn nên nghĩ đến họ và an ủi họ, chớ đừng giam nhốt mình trong nỗi khổ riêng biệt một cách ích kỷ và vô bổ. Đau khổ há không phải là số phận chung của nhơn loại hay sao? Chúng ta gặp đau khổ trên mỗi bước đi, khi thì thầm lặng, kín đáo, khi thì bộc lộ bằng những lời oán than tuyệt vọng. Trong các đô thị, nếu lắng nghe, bạn sẽ nhận ra vô số đau khổ vật chất và tinh thần. Ôi! nhơn loại khổ nàn và bạc phước làm sao! Nhưng đồng thời cũng vinh quang cho nhơn loại làm sao! Là vì, các đau khổ của nhơn loại là những niềm đau khổ sinh sôi; là vì: nhơn loại đang sáng tạo Đấng Siêu Linh! (Theo Giáo lý Minh triết Cổ truyền thì: Toàn thể nhơn loại đều lần theo một con đường Tiến Hóa Vĩ Đại. Và như Đức Thích Ca đã nói: Chúng sinh đang thành Phật, tức là thành Đấng Giác Ngộ, trọn lành).

Đây cũng chưa đúng lúc để tôi đề cập đến mục đích của sự khổ. Vì trước khi đề cập đến toàn diện vấn đề, tưởng chúng ta cũng nên biết qua ít niềm đau khổ riêng rẽ trên thế gian nầy.

*** **

Hỡi bạn, anh của tôi, bạn rất nghèo khó túng cùng. Đã từ bao lâu rồi, bạn phải lâm cảnh khốn cùng: không nhà, không cửa, bữa đói bữa no. Bạn phải tủi cực vô cùng, chịu đựng một cuộc sống thật là bấp bênh! Ngày nào cũng thế, bạn sống ngày lại ngày trong lo âu phiền muộn. Tương lai bạn thật là đen tối! Biết mấy đêm dài bạn sống cảnh màn trời chiếu đất, lạnh lẽo dưới sương gió. Biết bao đơn xin việc làm, trình hết hãng nầy đến sở nọ. Biết mấy cuộc tranh đấu gay go và đủ điều thiếu thốn đã giày vò bạn! Số phần bạn quả vô cùng đau khổ!

Hỡi bạn, anh của tôi ơi! hạnh phúc của bạn đã tiêu tan rồi! Bạn đã mất người bạn gái mến yêu mà bạn quý hơn chính bạn. Cuộc đời chỉ còn là một gánh rất nặng nề đối với bạn. Bạn đã nếm qua những ngày dằn vặt, rỗng không, những đêm dài trắng mắt ảm đạm, những cơn tỉnh giấc bồn chồn nặng nhọc sau những giấc ngủ chập chờn.

Và bạn, một bà mẹ đau khổ, mới vài tuần nay, bạn còn siết chặt trong tay để ru ngủ một đứa con xinh xắn tợ thiên thần, bạn còn hôn đôi bàn chơn bé nhỏ của nó như điên như dại. Rồi, bỗng nhiên một nấm mộ mở ra, để lạnh lùng khép lại trên tấm hình hài cưng quý ấy, mảnh huyết nhục của bạn! Vấn đề tử vong, từ nay, đối với bạn là một mối sầu triền miên.

Hỡi bạn, anh của tôi, vì một chứng bịnh kinh niên vô phương chữa trị, bạn không sao rời khỏi giường bịnh, bạn không thể lìa chiếc ghế phế nhân của bạn. Thật không một ngày nào mà bạn chẳng đau đớn vừa thể xác, vừa linh hồn, vì bạn hoàn toàn bất lực, không đi đứng được, và phải khổ tâm nhờ vả mọi người trong mọi việc.

Hỡi bạn, đứa em gái đáng thương, em đã yêu với tất cả tấm lòng trinh bạch và em đã bị lường gạt bởi một gã sở khanh. Em đau khổ vô cùng. Những chi trước kia em gọi là tình yêu, hạnh phúc, là lời ca tiếng nhạc, nay đã trở thành oán ghét, rẻ khinh và thù hận. Do đó, cuộc đời em trở thành đen tối, nặng nề như địa ngục.

Còn bạn, đứa em gái của tôi ơi, bạn có làm chi nên tội mà người ta luôn luôn bêu riếu nói hành em, khiến kế hoạch em bị trở ngại, hạnh phúc em bị lung lay, hành động em bị nghi ngờ. Em phải ngậm ngùi chịu mất dần bao bạn bè thân yêu. Đấy là một bất công và là một thử thách to lớn cho em, một tâm hồn đa cảm.

Còn anh, anh ước mong danh vọng, tiếng tăm, anh mơ trở thành một nghệ sĩ trứ danh. Nhưng mỉa may thay, số phận cứ mãi dìm anh vào im lặng và bóng tối, trong những công việc ti tiện, những phận sự quá tầm thường! Sự khao khát một lý tưởng cao cả và những hành động hào hùng của anh bị khinh miệt.

Từng giờ, anh gặp toàn chế giễu và bực dọc. Từng giờ, anh phải cúi đầu trước cái định mệnh tầm thường ấy khiến anh vừa căm hờn vừa chán nản.

*** **

Còn phần của bạn, bà chị của tôi ơi! Chị hằng khóc trong cảnh cô đơn. Chị thấy lòng tràn ngập tình cảm mến thương. Thế mà chị phải đè nén nó tận đáy tim. Chị cam chịu cảnh đơn côi, không mẹ, không chồng, cũng không con, để được chăm nom, thương mến và vỗ về. Chị khao khát tình thương. Sự khao khát ấy vò xé chị đêm ngày. Và ngày lại ngày, sự cô đơn ấy càng nặng nề hơn mãi!

*** **

Còn anh, anh thương mến của tôi! Tại sao anh chán nản thế? Thôi! tôi đã hiểu rồi! Anh tưởng đã từ bỏ được cái quá khứ tội lỗi, bẩn thỉu của anh! Sau những cuộc chiến đấu gay go, anh ngỡ mình đã chủ trị được những bản năng bồng bột; anh tưởng đã tìm được sự bằng an, với một tâm hồn trong trắng vui tươi, với những ước vọng tâm linh cao cả mà anh đang ôm ấp. Nhưng rồi, một cám dỗ bất ngờ đột nhiên đến với anh, và trớ trêu thay, cái quá khứ tưởng đã chết kia lại bừng dậy! Những địch thủ chiến bại xưa, đứng lên, hùng hổ và thô bạo hơn lúc nào cả! Cái bản chất đê tiện lại hiện ra, hăm dọa anh! Thôi rồi! anh đã thua trận, đã kiệt sức và không dám nhìn thẳng tương lai, anh sợ hãi nhiều đổ vỡ mới.

*** **

Còn chị, chị yêu mến của tôi, chị đang khổ vì đức tin của chị. Đức tin ấy, trước kia chưa được kiên cố nay lại bị khuynh đảo bởi những danh từ mâu thuẫn, những tín điều cạn hẹp, những kẻ giả nhân, giả nghĩa. Chị muốn trở lại với lòng tin xưa, nhưng không được. Chị mến tiếc vị Thượng Đế của thời thơ ấu, nhưng chị không biết cầu nguyện làm sao! Than ôi! chị không thể cầu nguyện nữa! Đối với chị, cõi trời nầy đã vắng tanh, không còn đẹp đẽ huy hoàng nữa! Chị đã gõ cửa khắp nơi để tìm Chơn Lý, nhưng ở đâu chị cũng gặp toàn là hoài nghi và đen tối!

*** **

Còn anh, nỗi khổ của anh cao thượng hơn vì tính cách vô ngã của nó. Anh đang khổ tâm vì mảng lo cho nhơn loại. Dưới mắt anh, nhơn loại thật là bệnh hoạn! Anh đào sâu vấn đề nghèo đói. Anh tìm hiểu các khủng hoảng xã hội và đạo đức vô cùng trầm trọng đang đến hồi bế tắc. Anh lưu tâm đến các nỗi khốn khổ vô phương cứu chữa, đến các tội lỗi xảy ra trong bóng tối, đến sự khao khát lạc thú đang biến con người ích kỷ thành những con ác thú. Anh nghĩ đến các cuộc ăn chơi quá độ với những tai họa có thể ngừa được, nếu nhơn loại tốt đẹp và trong sạch, ngay thẳng và công bình hơn. Anh đau khổ vì anh thấy mình bất lực trước các hoàn cảnh nan giải đó. Anh sẵn sàng hy sinh cho nhơn loại đam mê, dốt nát và đáng thương. Và tận chốn sâu thẳm của tâm hồn anh, mãi vang lên những tiếng kêu thương khó hiểu của: tai nàn, đau khổ, bất công! Than ôi! anh tự nói: “Tại sao có những bài tính nguy hiểm ấy? Và tại sao thế?”

*** **

Tôi đã kể nhiều nỗi khổ ở thế gian nầy, nhưng chắc chắn, tôi cũng bỏ sót một số không ít. Nhiều độc giả sẽ nói với tôi: “Bà ấy không đoán được nỗi thống khổ cùng với những thử thách nặng nề khốc liệt của tôi đâu v. v. . . !” Hỡi các bạn, đại để các bạn đừng quên rằng: Cảnh khổ của chúng ta luôn luôn như có vẻ trầm trọng hơn cảnh khổ của người khác, và chúng ta thường có thói quen xem thường tất cả các thử thách nào không phải là của mình. Đó là tâm lý thường tình của con người.

http://www.thongthienhoc.com/sach%20cung%20ai%20dau%20kho.htm#muc%20luc