Saturday, October 02, 2010

Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 17)

Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 17)

(Các kỳ trước)

Khuyển Ca, tự Ka Xê, tự KC cùng thi triển công phu, chân không chấm cát trên biển vắng Hân Tinh Tân Bích với Quách Tĩnh, Hoàng Dung. Khi đến gần thủy tạ nơi Khưu trang chủ và phu nhân đang ngắm "ánh trăng rằm lung linh sáng soi," KC chạy tới trước.

KC: (xà vào lòng Khưu phu nhân, lúc lắc đuôi, tiếng kêu mừng rỡ)
Khưu phu nhân: A, con đi chơi có vui không? Uống trà, ăn bánh chay nha!
(em gái Rô, biết ý đi lấy trà, bánh cho KC; Bô nhanh tay uốn bánh dẻo thành hình khúc xương và mang ra bàn)
Khưu trang chủ: (nhìn hình bánh xương, bật cười) Ha ha, Bô, con thật là thông minh và khôi hài!
Bô: (mỉm cười, vì được lập trình “program” dạng không biết nói, chỉ biết cười)
Khưu phu nhân: Quách Tĩnh, Hoàng Dung trở về kìa! Bô, con châm trà nóng nhé!
Hoàng Dung: Khưu trang chủ, Khưu phu nhân, chúng tôi đã về!
KTC: Nào, chúng ta tiếp tục thưởng trăng nhé! Ngắm trăng bên bờ biển vắng thật tuyệt! Từ thuở nhỏ tôi rày đây mai đó, đã quen sống trên tàu. Có lẽ cả đời tôi gắn liền với biển nên tôi yêu biển như người bạn thân.
KPN: Phải rồi, Tiểu Sáo và Khưu Bình Phong cũng đã gặp nhau lần đầu tiên trên biển.
HD: Chà, cũng thuộc dạng Rô-mê-ô, Du-đi-dép chứ hả!
Bô: (hiểu, cười lớn)
KTC: Không phải trên biển, mà là... trên tàu, chung quanh là biển. Tôi là một nhạc công mồ côi, vừa đánh đàn vừa hát xiệc tung hứng 6, 7 trái táo, trái banh giúp vui trên tàu du ngoạn... Còn Tiểu Sáo thuộc gia đình vọng tộc, vậy mà nghe tôi hát tặng nàng một bài, nàng lại mủi lòng... Từng tưng tưng tứng tưng tưng từng tứng tưng tưng từng.. (điệu vọng cổ)
KPN: (nguýt yêu) Ôi chao, đúng là con gái khôn 17 năm mà dại một sát na...
QT: Không sao, Khưu phu nhân, chuyện gì cũng tốt cả, có dại mới có dạy..
KPN: Tôi đùa thôi, duyên số mà! Nguyệt lão đã xe tơ kết tóc cho Bình Phong và Tiểu Sáo, chúng tôi rất cảm ơn. Ngày xưa ổng hát bài này mà tôi cú-đờ-fúc.
HD: Khưu trang chủ, người hãy nhắp tí trà rồi xin hát cho chúng tôi nghe bài nào đã mang tiếng sét ái tình đến cho Du-đi-dép.
KTC: Cũng được. Hát tiễn hai vị lên đường nhé.
(luôn làm trước khi chủ hỏi, đưa dàn nhạc ra cho 4 người)
HD: (nghĩ thầm) Cô bé này vừa xinh vừa lanh lợi! Hẳn Huỳnh An nghĩa mẫu lại càng thông minh. (nói với Sáo) Mình chọn nhạc cụ đi phu nhân.
(Mọi người chọn nhạc cụ, Bình Phong ghi-ta điện chạy bằng nước, Quách Tĩnh trống, Tiểu Sáo đàn tranh, Hoàng Dung còn đang suy nghĩ không biết chọn gì thì thoáng nghe tiếng phi cơ đang đến gần, dù tiếng động rất nhỏ nhưng vì có võ công lại thêm ăn chay nên QT, HD đều biết.)
QT: Cảm phiền nhị vị, sắp có một phi cơ của tại hạ tạm đáp xuống đây.
KTC: Phi cơ không người lái à?
QT: Thưa không, chiếc đó Quách Tĩnh còn để dành. Chiếc này do Dương Khang tiểu đệ giúp mang trở về.
KTC: Được, được. Mình ra đón nhé.
(Mọi người ra gần bờ biển. Tiếng sóng vỗ rì rào, nên không nghe âm thanh nào khác mà chỉ thấy phi cơ từ từ hiện ra.)
Anh em ta cùng mẹ cha... (tiếng điện thoại xịn của QT kêu)
Dương Khang: A-lô, Tĩnh thấy em chưa?
QT: Rồi rồi.
DK: Ủa, sao em không thấy ai?
"Sao không thấy anh lại
Để cùng em thẩn thơ
Trước sân trăng vòi vọi
Để rồi cùng ước mơ

Nhưng chưa thấy anh lại
Hàng dừa nghiêng thương nhớ
Và khúc ân tình biết đưa về đâu..."

QT: Lúc nào em cũng đùa được! Sắp tới rồi, để anh chớp đèn hiệu. (lấy đèn pin bên thắt lưng; QT có rất nhiều đồ nghề như điệp viên 00 Thấy)
DK: Em đáp xuống biển hả?
QT: Em muốn theo cha hay theo mẹ?
DK: Cha là lên núi hả anh? (vừa gãi đầu, vừa nhìn kính chiếu hậu ngắm mình) Em hay lộn chuyện này.
QT: Không, theo cha là xuống biển.
DK: À, tại em cứ nhớ “lòng mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào...”
QT: Lòng cha cũng bao la như biển.
HD: (nhớ Hoàng Dược Sư) Phải đó!
DK: Ủa, có Hoàng tỷ tỷ đứng gần đó nữa hả anh?
QT: Lại hỏi câu này! Em làm gì mà ngạc nhiên vậy? Quách Tĩnh, Hoàng Dung ăn chay là cặp bài trùng, song ca Ngọc Cẩm-Nguyễn Hữu Thiết Junior mà. Một gian Nhà lớn đi về phải có nhau chứ em.
DK: Trời, giờ còn có thêm hai chữ “ăn chay” trong tước hiệu của tập đoàn TD nữa.
QT: Thì chứ sao, điều gì tốt thì mình nên phổ biến và chia sẻ chứ!
DK: Ăn chay hả? Đâu nghe anh nhắc bao giờ! Thôi, lý do cho em biết sau! (lấy dầu nhị thiên đường ra ngửi, DK hay ngửi dầu nhất là trong những lúc suy tư)
QT: Anh sẽ cho Khang biết trước! Hay lắm!
HD: Ái chà, Quách Tĩnh, mình đừng câu giờ nữa, khán giả sốt ruột rồi. Anh nói Dương Khang đáp xuống lẹ lẹ đi, biển hay núi gì cũng được.
QT: Khán giả nào?
HD: Thì cả thế giới như sân khấu mà - "All the world's a stage" - và mọi người nam nữ chỉ là những diễn viên - "And all the men and women merely players." Quách ca không nhớ văn hào Sách-bia nói à!
QT: Sách thì nhớ, bia thì không. Ở đâu vậy em?
HD: Bia là bia đá, không phải bia độc. Trong vở kịch "As You Like It," nghĩa là tùy ý mình thích đó mà!
QT: À phải rồi, tùy mình thôi. Rồi để anh nói. Thôi Khang ơi, em đáp xuống nhe. Nãy giờ hai anh em mình “tám,” có người sốt ruột. (nhìn HD cười cười lấy lòng, HD thương QT tánh tình hiền lành, hay nhịn, nên không giận lâu được.)

DK: Ha, ha... Thôi để em mở phao, mở dù, mở cánh..
QT: Ô-kê gà đen, mở lòng nữa, đừng sợ! Em niệm Phật, niệm Chúa đáp xuống. Mọi việc sẽ ổn thỏa.
DK: Dạ em nghe.
(DK hít hơi dài lấy can đảm để đáp phi cơ xuống biển nước mênh mông. Lần đầu tiên trong đời trước thiên nhiên hùng vĩ, chàng cảm thấy mình khiêm cung nhỏ bé và biết mạng sống của mình trong tay của thiên nhiên, cầu nguyện cho biển luôn thân thiện với mình.)
(Phi cơ chạm mặt biển, rồi từ từ trôi vào bờ. QT và Khưu trang chủ chạy ra rước DK vào.)
(Nguyên đoạn này quay nhanh kiểu phim Charlot trắng đen: Cảnh QT giới thiệu DK với hai vợ chồng Khưu trang chủ và KC. Mọi người trở về thủy tạ, Bô đã dọn ra thêm trà bánh và khăn cho KTC và hai anh em QT, DK lau khô.)
KTC: Ha, ha.. Hôm nay thật là vạn hạnh. Tiểu Sáo, nàng còn nhớ bài hát năm xưa?
KPN:
"Làm sao mà quên được
Ánh mắt với nụ cười
Ðêm tình nhân huyễn mộng
Tạ ơn người gối chăn
Nhớ xin tạ ơn đời, nghe không!"
KTC: Ủa, bài đó hả?
KPN: Dạ không có... Sáo hót cho vui, nhưng thật tình là đêm nay trăng sáng, sẵn muốn tạ tình Bình Phong tấm chắn của đời em. Còn bài năm xưa khi em còn bé tí teo là bài “Hoa Biển” ạ!
KTC: Cám ơn nàng! Rồi, rồi... Các anh chị biết bài đó chứ? Mình đàn hát một lần cho vui, gọi là tiễn hai vị Quách Tĩnh, Hoàng Dung ăn chay thượng lộ bình an!
DK: Hạ lộ bình tĩnh!
QT: Thì tên anh mà! Tên cũng quan trọng đó nghe. Cái này đã nói với Lục Tâm Hướng Dương rồi, giờ xin lặp lại. Từng chữ mình nói có chấn động lực mà! Bởi vậy phải nói bó-si-tiêu, khẳng định! Bao Dung, An Khang, hai em lựa nhạc cụ đi.
(HD thấp người lựa kèn saxo thật to, DK cao lựa tambourine nhỏ xíu)
KTC: Mọi người sẵn sàng chưa? (nhịp chân hào hứng) Một, hai, ba... Chúng ta cùng ca!

"Tại em khi xưa yêu màu trắng
Tại em suy tư bên bờ vắng
Nên đêm vượt trùng
Anh mong tìm gặp hoa trắng về tặng em
Cho anh thì thầm
Em ơi tình mình trắng như hoa đại dương..."

(Khưu Bình Phong vừa đàn điện vừa lên dây, rất thiện nghệ dù đã bỏ nghề nhiều năm. HD thả hồn trong tiếng kèn saxo, bình thường kèn hơi nặng cho khổ người của HD, nhưng đôi tay đánh võ của nàng có thể mang hai chiếc kèn, mỗi tay một chiếc là chuyện nhỏ. Tiểu Sáo có tiếng đàn tranh như tiếng suối reo, có khi dồn dập như sóng biển, vì đã được theo học ở trường nghệ thuật cung đình. QT vui tươi với tiếng trống. DK vô tư nhập bọn với tambourine. Khuyển Ca nhảy theo điệu hát, còn Bô mỉm cười, vừa ngồi thưởng thức, vừa nhìn Thuần Chay Bửu Bối để trên bàn một cách trìu mến...)

"Trùng khơi nổi gió lênh đênh triền sóng
thấy lung linh rừng hoa
Màu hoa thật trắng, ôi hoa nở thắm
ngất ngây lòng thêm

Vượt bao hải lý chưa nghe vừa ý
lắc lư con tàu đi
Chỉ thấy bọt nước tan theo ngọn sóng
dáng hoa kia mịt mùng..."

Kỳ sau:
Đường kinh đô vạn lý
Dáng hoa có mịt mùng?