Wednesday, September 22, 2010

Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 16)

Quách Tĩnh, Hoàng Dung Ăn Chay (Hồi 16)

(Các kỳ trước)

Quách Tĩnh hồi tưởng lúc Dương Khang xin mượn máy bay hứa sẽ “trả liền.” Trong khi đó, DK đang lái máy bay quang năng rất là thoải mái.

Dương Khang: (ca, yêu đời)
“Có người hỏi phi công ước mơ dzì,

Người ơi nhân thế muôn màu, nào biết mơ chi?
Ước rằng từ khi tung nhịp cánh
Tình...” (tự động dứt ngang, nói một mình) Máy này chạy thích thiệt, đúng là ngày nay kỹ thuật điện mặt trời, ban đêm vẫn lái được... Thôi, mình không mua hột vịt lộn nữa, lúc này cúm gia cầm dữ quá, nghĩ lại ăn cũng thấy ớn ớn. (nhìn kiếng chiếu hậu trong máy bay, ngắm ngía và gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng) Mình đẹp trai như vầy mà chết trẻ, phí! (lấy lược chải đầu có chút bi-ăng-tin)
(bấm nút điện thoại di động, có tiếng reng: "Anh em ta cùng mẹ cha...") A lô, anh hả?
Quách Tĩnh: Tĩnh đây! Sao, em đi mua gì xong chưa?
DK: Dạ thôi em đổi ý. Anh đang ở đâu, để em quành về! Đi lang thang hoài cũng có lúc "ngựa nản chân bon."
QT: Ừ, thôi em về. Cho anh biết tọa độ đi.
DK: Thì em xuống gần biên giới Mễ rồi, nhưng chưa đến nơi “bỗng dưng muốn chán,” em muốn trở về mái nhà xưa đây.
QT: Em đến bên cầu biên giới rồi hả? À cũng gần hả? Vậy em đến Hân Tinh Tân Bích nhé (mở hệ thống định vị toàn cầu GPS cột ngang dây thắt lưng ra xem), đi ích-xờ dặm hướng bắc, y-cà-rết dặm hướng đông, trăng sáng, gió hiu hiu, đến giờ Hợi hay giờ Tý thì tới. Máy bay này biết bơi, em đáp trên mặt biển được.
DK: Ôi chà, em chưa đáp xuống biển bao giờ.
QT: Thì trong đời làm gì cũng phải có lần đầu.
DK: Lần đầu xin đừng là lần cuối à nhen. Em không biết bơi đâu đó.
QT: Ấy, em đừng nói “không biết”.. Nói “chưa biết” cũng được mà. Mai mốt để tỷ tỷ Hoàng Dung chỉ Khang bơi. Người nào đi bộ được, lái máy bay được là bơi được.
DK: Trời ơi, thôi mắc cỡ lắm.
QT: Mắc cỡ gì, chị em là dân hải đảo mà. Em sống ở sa mạc, đâu có điều kiện nhiều như người miền biển.
DK: Ờ quên há, đúng rồi, em không... à, em "chưa" quen biển.
QT: Thì do thói quen cả. Nhưng bây giờ em lớn rồi, em có quyền chọn lựa những gì tốt cho mình.
DK: Anh nói đúng. Biết bơi cũng tốt đó chứ. Ai cũng tung tăng, tung tăng vui vẻ dưới nước mà mình ngồi trên bờ, buồn hơn con chuồn chuồn. Khang này chỉ thích vui thôi! À, Đào Hoa Đảo.. Hôm nào Quách Tĩnh nói nhạc phụ anh cho Khang ghé thăm với.
QT: Phải rồi, không có người hướng dẫn mà đi lang thang là kể như lạc lối như chơi.
DK: À... một chuyện quan trọng... (ngập ngừng) Máy bay này có phao không Quách Tĩnh?
QT: Có chứ! Lúc em đáp xuống đó! Vừa phao vừa dù, em yên tâm!
DK: Rồi, Khang giao phó đời mình cho Quách Tĩnh đó nha. Hừm, run còn hơn lúc gặp người đẹp Mục Niệm Từ à nhen. Thôi, Quách Tĩnh để bộ đàm walkie-talkie, xeo-phôn, bíp-pơ, 3, 4 thứ đi, có gì em gọi.
"Biển sóng biển sóng đừng xô tôi  

Đừng xô tôi ngã dưới chân người..."
Hoàng Dung: (bỉu môi, nói nhỏ) Hứ, to con mà nhát.
DK: Ủa, nghe có tiếng bà Hoàng.. ớ, tỷ tỷ Hoàng Dung đó hả?
QT: À, tỷ tỷ em đứng gần đây. Thôi em đến nhanh nhe. Cứ đáp xuống địa điểm anh dặn.
DK: Dạ.
HD: (nói vói theo) Ở đây đang đợi nhe, chú lái nhanh lên!
DK: (nhịn) Tin em đi, em đến liền. (cúp máy, nói một mình) Gớm, người bé như hạt tiêu mà nóng thế! Khiếp! À, phải rồi, tiêu thì phải nóng, bó tay! Thôi thương ông Tĩnh nhà mình thì đành chịu vậy. Thế mới biết Mục Niệm Từ Từ của mình là dách dách! (vọt cao lên trời, cho máy bay đảo lộn vài vòng như hình chữ vô tận infinity rất ngoạn mục rồi mới trực chỉ vùng biển..)
QT: Thôi mình trở lại với Khưu trang chủ và phu nhân đi Dung nhi!
HD: Dạ mình đi. À mà Quách Tĩnh..
QT: Chi đó em?
HD: Anh thương Dương Khang lắm hở?
QT: Ờ, thì chú ấy là em mình. Cha mẹ hai bên tình thâm kết nghĩa, anh muốn làm tròn bổn phận của một người anh.
HD: Em thấy Dương Khang thất hứa, lại hay cà rỡn, nên trong lòng không vừa ý lắm.
QT: (dỗ) À, mỗi người một tánh, do thói quen “khi xưa ta bé” mà. Dung nhi đừng để tâm làm chi cho héo sầu nhan sắc! Phụ nữ mà hay nhăn, đến lúc bốn bó trở lên là có dấu chân chim trên mắt, mau già lắm đó!
HD: Khang cũng đâu có bé hơn Quách ca là bao?
QT: Thì tại linh hồn Quách ca già quá “đát”, bây giờ trở lại với “vết thương cuối cùng” nè. Xong rồi lãng tử phải trở về nhà ngơi nghỉ chứ.
HD: Dắt em theo với! Em cũng muốn nghỉ ngơi.
QT: Dĩ nhiên rồi. Em là một cô gái tốt, thế nào em cũng được Trời thương "queo căm hôm" (welcome home).
HD: Em sẽ cố gắng thông cảm cho Dương Khang hơn.
QT: Lúc trước tính tình Khang không đơn thuần như bây giờ. Anh nghĩ mình đối xử với tình thương và lòng bao dung thì vẫn hơn. Cũng có hiệu quả đó Dung nhi. Tự dưng người ta thương lại mình, bất chiến tự nhiên thành, chứ không thôi "căng mãi ngàn năm" với người khác, mình cũng mệt lắm.
HD: À, Quách ca nói đúng. Vả chăng, nhân chi sơ tánh bổn thiện – em nghe Nhất Đăng đại sư nói vậy.
QT: Dung nhi nghe hồi nào?
HD: Lúc ngài dùng công phu Nhất Dương Chỉ cứu em sống. Em bây giờ như có được cuộc đời thứ hai. Đời người mong manh quá. Thời gian đó hai đứa mình ở trên chùa, được ăn cơm chay. Có Ngư, Tiều, Canh, Độc...  Quách ca nhớ chưa?
QT: À, anh nhớ rồi. Nhất Đăng đại sư quả là Thiên hạ ngũ tuyệt. Cứ theo đó, mình nhìn cái tốt của người khác, em nhé. Như vậy khỏe cho mình, mà cũng nhẹ cho người nữa.
HD: Em sẽ rán!
QT & HD: Hai đứa cùng rán!

(HD cười khúc khích, bỏ chạy, QT cũng cười chạy đuổi theo HD trên bờ biển... Khuyển Ca gần đó cũng phóng theo. Cả ba đều có khinh công nên đi không chạm mặt cát, dưới ánh trăng vàng dìu dịu, nhìn như trong mơ. Sát bờ biển không có cây, nên không có vài màn phi thân như “Ngọa hổ tàng long” Crouching Tiger Hidden Dragon. Chắc phải đợi xin xem hồi sau mới rõ!)


Tiếng hát DK tiếp tục "Một chuyến bay đêm" (không thấy mặt):
"Ở đời ai hiểu ai
Người bay trắng đêm dài
Người thức giữa đại dương
Người yên giấc ven rừng
Bạn có biết chuyện này tôi ghi lúc mọi người còn ngủ say..."