Thursday, December 01, 2011

Tùy Bút: Ngày thứ hai không như mọi ngày - A Monday unlike other days (Don Hồ)

Our condolences to famed singer Don Hồ and family for the passing of his beloved father. May Mr. Hồ peacefully rest in the love of the Eternal Realm.

Xin thành kính phân ưu cùng ca sĩ Don Hồ và gia quyến. Nguyện cầu hương linh thân phụ ca sĩ Don Hồ được an lạc nơi cõi vĩnh hằng. 

NGÀY THỨ HAI KHÔNG NHƯ MỌI NGÀY…
Don Hồ

Và thế rồi bố cũng mất. Dù biết rằng đời người Sinh Lão Bệnh Tử là thế, nhưng vẫn thật buồn…

Ngày thứ hai đầu tuần, bên ngoài đường phố náo nhiệt một tuần mới, nhưng trong bệnh viện dường như chẳng có thời gian tính. Bố ra đi bình an, các con của bố đều trở về bên giường bệnh. Cô y tá nói bố ráng kéo dài thời gian để chờ mọi người…

Có từng đọc ở đâu đó rằng khi mất đi, linh hồn sẽ rời khỏi thể xác, bay bổng lên và nhìn xuống người thân, mình có ngẩng lên ráng kiếm, nhưng hình như bố nhòa vào ánh đèn néon trắng, mắt trần mình chẳng thấy! Và nếu như thật có linh hồn như thế thì chắc bố đã nhìn thấy mình mỉm cười mếu máo. Bố thấy cả mẹ và các anh chị òa khóc. Sao bố không bay ngược trở lại nhỉ?

Các cô y tá nói, thân xác bố đã quá mệt mỏi, bố có sống thêm được cũng sẽ rất tội tình cho bố. Nghe thì có lý thật ấy, thôi hãy để cho bố bình an đi nhưng sao nước mắt vẫn cứ trào ra cho dù ráng lắm kềm chế?

Mình nắm bàn tay bố, vuốt cánh tay và vuốt cả trán bố. Tại sao trước đó mình chẳng bao giờ làm được như thế này??? Tại sao người Á Đông lúc nhỏ thì hun hít bố mẹ chùn chụt, nói “Con yêu bố, con yêu mẹ” tỉnh bơ nhưng lớn lên chút thì lại bẽn lẽn không làm như thế nữa được như người da trắng? Tại sao phải đợi đến giây phút cuối cùng rồi mới nắm chặt tay, vuốt trán nhau?

Buổi tối tuy thật buồn nhưng mọi người cũng vẫn phải ăn. Cả nhà kéo nhau ra quán ăn Thái gần nhà để ăn cho tiện, mẹ lẳng lặng quay lơ chậm nước mắt khóc. Mới chợt nhớ ra là mới tuần trước cả nhà cũng mới kéo đến đây ăn. Bố đã ngồi ngay đàng sau mình, áo trắng đeo suspender, bỏ trong quần tây đen. Bố lúc nào cũng chỉn chu như thế đấy. Đi vô ăn tiệm Thái mà cả nhà phải kêu đồ ăn không cay vì cứ đồ ăn có ớt một tí là bố bị sặc. Người lớn tuổi hay sặc lắm, tối nay thì tha hồ kêu đồ ăn thật cay nhé. Nhưng không… vẫn kêu đồ ăn không ớt như thường lệ... Kêu đồ ăn mà có ăn vô đâu? Đi vô tiệm ăn quen này, một sai lầm thật lớn lao quá há bố …

Hình bố thời còn trẻ, trẻ lắm.

Thời ấy nghe kể bố cũng văn nghệ văn gừng lắm. Có thời bố xách đàn mandoline vào bưng biền tham gia trong phong trào chống thực dân cứu nước.

Trước năm 75 còn bố còn lửng tửng cây đàn, nghêu ngao hát. Giọng bố cũng ấm áp, cũng lãng mạn … tiểu tư sản chả thua ai…

Sau 75 bố ngưng hẳn hát…

Một tấm hình lấy từ tấm căn cước tự thuở nào, còn in hằn cả dấu triện. Dưới con mắt của mình thì bố mình hẳn là đẹp trai …

Thời này bố đi làm công chức đây này…


Không, không phải là mình đâu mà bố đang bế anh Thắng, ông anh cả. Lúc này bố mẹ mới theo tàu “há mồm” của Pháp di cư vào Nam. Khó khăn lắm mới kí cóp mua được căn nhà thật nhỏ trong xóm nghèo ở chợ Vườn Chuối, Sài Gòn.

Bố mẹ nghèo lắm, lại chẳng có mấy người thân, nhưng hạnh phúc. Tại sao mình biết ư? Bữa ăn nào mà mẹ chả kể lại cũng bấy nhiêu đó chuyện? Và lúc nào bố cũng cười cười, gật gù lắng nghe giống như mới nghe thấy lần đầu…

Mới Tết năm ngoái đây thôi mà, cả nhà thật vui. Những nụ cười hạnh phúc…

Hình mình chụp cho bìa sách của bố.

Ngó bố ngồi nghiêm chỉnh thế nhưng đâu ai thấy một tay bố phải nắm cái đèn rọi cho sáng mặt đó. Thì mình amateur chụp hình mà.
Bắt bố cười mỉm thôi để nhìn cho “professional”, nhìn cho giống … nhà văn. Bố cười mãi thấy vẫn kỳ kỳ, mình chụp mãi chẳng xong. Bố cáu!
Bây giờ tấm hình này được in lớn ra …
Thèm làm sao một cơn òa khóc thật lớn…

ORANGE COUNTY, CA. 
NOV 28, 2011

http://donhoproduction.com/blog/