Monday, August 30, 2010

Cõi Thơ: Đừng Đợi

Đừng Đợi
~ Quỳnh An

Đừng đợi đến lúc mây đen vần vũ
Và bầu trời giăng bóng tối thê lương
Khi mưa giông về ngập cả phố phường
Nghìn kỷ vật trôi theo giòng nước lũ

Đừng van xin trận cuồng phong yên ngủ
Nẻo tâm tình không chùn bước thiên tai
Vạn lời cầu khấn nguyện buổi hôm nay
Quả đã kết thôi phân bày ngọt đắng!

Đừng phung phí huênh hoang vì háo thắng
Giá trị con người đâu ở nhà, xe?
Áo quần da, lông thú khoác vào “khoe”
Đầy đồ đạc nhưng tâm hồn trống rỗng

Đừng đợi lúc phải bàng hoàng tỉnh mộng
Chỉ một giây đất rung chuyển long trời
Tiếc thời gian ta mải miết rong chơi
Chưa một khắc suy tư ngày tạ thế

Cùng thiên nhiên, sống đơn thuần rất dễ
Không sát sinh, không uống máu, hại người
Luật vàng xưa đã có tự muôn đời:
“Hãy cho đi những gì ta muốn nhận.”

Đừng đợi nữa để ngày sau ân hận
Khi giã từ một kiếp sống phù du
Lúc xuôi tay trở về cõi thiên thu
Đường trơ trọi, lương tâm buồn ngoảnh lại!